Cố Đại Phi vừa nghe thế thì vui mừng nhướng mày, muốn chộp lấy tấm bùa hộ mạng này nhét vào trong túi.

Nhưng tay của hắn bị đè lại, Lâm Huyễn híp mắt, sâu xa nói: "Bùa hộ mạng này là tôi đã tiêu tốn một lượng sinh lực rất lớn để tạo ra, nếu như anh muốn lấy thì phải trả tiền!"

"Bao... bao nhiêu." Cố Đại Phi có chút do dự hỏi, dáng vẻ của đối phương trông có hơi giống kẻ lừa đảo."

"Ngươi xem lá bùa hộ mệnh vàng lóng lánh này đi, này là dùng vàng thật để chế tạo đấy, trước tiên ta chỉ lấy chi phí nguyên liệu là mười ngàn thôi, nếu như anh có thể sống sót qua đêm nay thì phải trả thêm cho tôi chín chục ngàn nữa, một trăm ngàn mua cái mạng của anh, rất có lời đúng không?"

Cố Đại Phi nắm chặt bùa hộ mệnh nói: "Có lời có lời, chỉ cần tôi có thể sống qua đêm nay, ngài muốn cái gì tôi cũng cho hết!"

Sau đó Lâm Huyễn căn dặn Cố Đại Phi một vài vấn đề cần chú ý rồi mới để Cố Đại Phi quay về nhà.

Nhìn bóng lưng cô độc của Cố Đại Phi, Lâm Huyễn bĩu môi khinh thường: "Bùa hộ mệnh che giấu hơi thở, đại thám tử Lâm ta đây sao có thể biết chế tạo thứ này chứ..."

Lâm Huyễn quay trở về phòng, mở một ngăn kéo ra, bên trong có rất nhiều bùa hộ mệnh.

Kiểu dáng rất dễ nhìn, có điều thật ra chỉ có hình dạng trông đẹp thế mà thôi.

Người có tiền thì cho màu vàng sang trọng, không có tiền thì màu trắng, phụ nữ thì màu hồng, người già thì kiểu dáng cổ xưa một chút...

Không quản là người nào thì Lâm Huyễn cũng có thể nhanh chóng 'chế tạo' ra bùa hộ mệnh phù hợp, chi phí chế tạo tuyệt đối không cao hơn mười đồng tiền.

Có điều Lâm Huyễn cũng nhét chút đặc biệt vào trong bùa hộ mệnh của Cố Đại Phi, bằng không hắn làm sao lấy được phần tiền chín chục ngàn kia chứ.

...

Sau khi về tới nhà, Cố Đại Phi thở dài một hơi.

Hắn không lập tức trốn xuống gầm giường như lời Lâm Huyễn đã nói, mà bắt đầu sắp đặt đủ thứ đồ 'trừ tà'.

Nói chung là những thứ hữu dụng trong truyền thuyết dân gian thì Cố Đại Phi đều chuẩn bị một chút.

Còn có những thứ khác có hiệu quả tương tự mua được từ chỗ các vị 'đại sư'.

Mặc dù Cố Đại Phi đã sắp bị người phụ nữ kia dọa điên rồi nhưng cũng không mất đi lý trí, cũng không mù quáng tin tưởng Lâm Huyễn, hắn đã bố trí đầy đủ như thế, đêm nay người phụ nữ kia sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa đi?

Sau khi bận bịu xong, Cố Đại Phi mới đeo bùa hộ mệnh lên cổ, chui vào gầm giường.

Dưới sàn đã lâu ngày không quét dọn, hắn chui vào nên dính một thân bụi bặm.

Chẳng qua Cố Đại Phi không hề để ý, chỉ cần có mạng sống, những thứ này chẳng tính là gì.

"Bùa hộ mệnh này, có vẻ khá thơm."

Cố Đại Phi ngửi bùa hộ mệnh kia vài hơi sâu, có lẽ bởi vì khi nãy quá bận rộn, lượng vận động quá lớn nên Cổ Đại Phi nhanh chóng ngủ mê man.

...

Tiếng chuông báo rạng sáng vang lên giống như một tín hiệu, trong căn phòng tối đen tăng thêm chút tối tăm.

Những món đồ vật trừ tà mà Cố Đại Phi sắp xếp không hề có cảm giác an toàn chút nào, ngược lại làm căn phòng có thêm cảm giác kỳ quái.

Tiếng bước chân đúng giờ vang lên, nói lả tiếng bước chân nhưng kỳ thật giống như tiếng bóng rổ đập lên mặt đất vậy, âm thanh ngày càng tới gần, thoáng chốc đã tới cửa rồi.

Sắc mặt của người nằm dưới giường rất nhợt nhạt, cặp mắt không dám chớp chăm chăm nhìn ra cửa.

Két....

Cánh cửa đã khóa lại yên lặng không một tiếng động mở ra, những món đồ trừ tà này không có thứ nào có hiệu quả.

Sau đó một người phụ nữ đứng chổng ngược, dáng vẻ kỳ lạ nhảy vào.

Tóc của cô ta bị máu tươi nhuộm đỏ sậm, tay chân lắc lư không có quy luật, cơ thể nhảy vọt lên không trung, dựa vào đầu để chống đỡ cơ thể.

Bảy ngày trước, cô từ trên nóc tòa nhà ngã xuống, đầu tiếp xúc với mặt đất trước, vì thế sau khi trở thành oan hồn, cô cũng chỉ có thể đi đường như thế.

Mà khi đầu hướng xuống dưới, thứ mà cô ta nhìn thấy đầu tiên chính là người đàn ông ở dưới giường.

Nữ oan hồn giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trải qua bảy ngày tích lũy sức mạnh, cô rốt cuộc cũng có cơ hội xuất hiện trước mặt người này, chính là tên đàn ông thối đã kích động cô ngay trước khi cô tự sát.

Sau khi giết chết hắn thì cô có thể yên lòng tan biến.

Đúng vậy, ở trong lòng cô ta, Cố Đại Phi còn đáng trách hơn cả tên đàn ông tệ bạc đã vứt bỏ cô làm cô có suy nghĩ muốn nhảy lầu.

"Tưởng rằng trốn dưới giường thì có thể thoát được sao, chỉ là chút tài lẻ mà thôi."

Bây giờ đang là ban đêm, cho dù có ánh trăng chiếu vào thì cô ta cũng chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông ở dưới giường có gương mặt tái nhợt mà thôi.

Điều này làm nữ oan hồn có chút nghi hoặc, cho dù là đêm khuya thì gương mặt này có phải tái tới mức dọa người rồi không?

Có điều nữ oan hồn cũng không để ý nhiều lắm, cô thân là oan hồn còn có thể bị người bình thường dọa sợ hay sao?

Vì thế cô ta trực tiếp nhảy lên giường, tay chân quơ quào loạn xạ như bị động kinh, trông rất dọa người.

Thế nhưng không chờ cô ta lôi người đàn ông kia ra thì một cái đầu từ gầm giường lăn ra, đôi mắt vô thần nhìn cô ta chằm chằm, giống như đang im lặng lên án.

Cái đầu đột nhiên lăn ra như thế làm nữ oan hồn suýt chút nữa đã bị dọa tới xoay người bỏ chạy.

Có điều sau khi tới gần, cô ta mới nhìn rõ thứ này thật ra chỉ là cái đầu giả làm bằng thạch cao mà thôi, khó trách cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đáng lý ra một oan hồn như cô không nên sợ thứ này, nhưng cô lại vì cái đầu này đột ngột xuất hiện mà hoảng sợ.

Điều này làm nữ oan hồn nhịn không được bật cười, xem ra cho dù đã trở thành oan hồn, nhát gan thì vẫn nhát gan thôi.

"Tên đàn ông đáng ghét kia không ở đây sao, vậy hiện giờ rốt cuộc hắn đang ở đâu, mau ra đây đi, tao muốn..."

"A! A! A!..."

Nữ oan hồn phát ra tiếng gào rít the thé chói tai, mái tóc dài của cô ta bị dọa tới dựng thẳng, hiển nhiên là một màn trước mắt quá kinh hãi.

Cái đầu thạch cao kia thế mà lại tự mình chuyển động.

Những thứ gì đó ngưng tụ lại tạo thành tay chân màu đen, bên trên mọc ra vô số con mắt làm nữ oan hồn nhìn tới tê rần da đầu.

Sau đó những con mắt kia bắt đầu đồng thời chuyển động, chăm chú nhìn nữ oan hồn!

"Thứ này, là cái gì vậy?"

Nữ oan hồn suýt chút nữa bị thứ này dọa hoảng, chỉ cảm thấy cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có truyền từ bộ não tới tận gót chân, giống như cỏ dại lan tràn trong tâm lý cô.

Cái thứ ở trước mặt cô giống như là kẻ thù tự nhiên của loại oan hồn như cô, đặc biệt vì săn oan hồn mà sống.

Không chỉ cái đầu thạch cao này, những món đồ trừ tà trong phòng, thậm chí là cả căn nhà này đều giống như sống lại vậy, bắt đầu chảy ra dịch mủ đen kịt.

Nữ oan hồn có cảm giác mãnh liệt như chính mình đang ở trong dạ dày của một con quái vật chuyên cắn nuốt oan hồn!

Cảm giác này làm nữ oan hồn không để ý gì tới Cổ Đại Phi nữa, thét lên chói tai rồi đứng chổng ngược cơ thể chạy ào ra ngoài, cô không muốn tới nơi khủng khiếp này nữa, nơi này quá dọa oan hồn.

Sau khi cô ta đi rồi, trong phòng dần dần khôi phục bình thường.

Một người đàn ông mặc áo gió dài đội nón thám tử từ góc tường tối bước ra.

"Làm một lần như thế thì cô ta sẽ không dám tới gây họa cho người này nữa, chín chục ngàn đã tới tay."

Người này chính là hội trưởng của Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên, Lâm Huyễn!

0.11445 sec| 2409.016 kb